Bạn đã bao giờ tự hỏi các nguyên tố trong cơ thể mình có giá trị bao nhiêu chưa? Đây là bảng phân tích các yếu tố tạo thành cơ thể vật chất của chúng ta
Ngoài ra, cơ thể chúng ta cũng chứa một lượng vi lượng các nguyên tố khác, chẳng hạn như silicon, mangan, flo, đồng, kẽm, asen và nhôm. Tổng giá trị của tất cả những yếu tố trên: chỉ khoảng 1 đô-la, 20.000 tiền Việt Nam chúng ta. Đó là giá bán của các thành phần có giá trị nhất được tách ra từ cơ thể chúng ta khi không có sự sống.
Nghiên cứu khoa học thú vị này đem chúng ta đến chỗ nhận ra rằng, điều làm cho con người chúng ta giá trị, không gì khác ngoài sự sống – hơi thở do Đức Chúa Trời ban cho. Sáng Thế Ký 2:7 ghi lại rằng: “Bấy giờ, Giê-hô-va Đức Chúa Trời lấy bụi đất nắn nên hình người…” – con người từ bụi đất, con người từ cát bụi – một vật không có giá trị gì cả. Sự sống đã xảy ra trên cơ thể con người không phải là kết quả của tổ chức các bộ phận gộp lại với nhau, mà là một món quà trực tiếp từ Đức Chúa Trời. Vậy nên, điều khiến con người trở nên khác biệt đó là bước tiếp theo Chúa đã làm: “…hà sinh khí vào lỗ mũi, thì người trở nên một loài sinh linh.” Bức tranh này như đưa chúng ta đến chỗ nhận biết rằng con người đang “vay mượn” sự sống của Chúa. Đấng Toàn Năng đã hà hơi sống của Ngài vào trong bụi đất để con người được sống động. Đó là điều làm nên giá trị trong cuộc đời con người. Một nhà khoa học chỉ có thể tiếp tục nghiên cứu và phát minh khi còn hơi thở sống. Một bác sĩ chỉ có thể tiếp tục chữa bệnh, chăm sóc sức khoẻ mọi người nếu còn sống. Một giáo viên khi không còn sự sống nữa thì không thể tiếp tục dạy học được. Suy cho cùng, con người chỉ đang “vay mượn” sự sống từ Đấng Tạo Hóa. Còn thân thể không sống ấy chỉ là bụi đất, không đáng giá gì.
Giá trị của những người tin Chúa được tìm về một lần nữa khi Chúa Giê-xu vì quá yêu thế gian đến nỗi đã đến, chết trên thập tự giá “hầu cho những ai tin Ngài không bị hư mất mà được sự sống đời đời” (Giăng 3:16). Chúa đã ban sự sống một lần nữa cho Cơ Đốc nhân. Những người đã nhận ra một thực tại rất lớn và rất thật về chính mình: con đã lầm lạc, con đã lạc mất, con đã sai lạc nhưng con đã được tìm về; con đã mù loà, con sống trong tăm tối, cuộc đời con đã u tối… mà nay con được sáng. Tất cả chúng ta có thể không biết nhiều điều về cuộc sống, về Chúa, về thần học, nhưng có một điều chúng ta phải biết và luôn ghi nhớ, đó là: “Trước kia tôi mù mà bây giờ tôi được sáng” (Giăng 9:25). Sự nhận biết này giúp chúng ta nhận dạng đúng mức về bản thân mình để nhìn lên Chúa, Đấng đã bước vào cuộc đời của chúng ta và trở nên tất cả của chúng ta.
Sự nhận biết và bắt phục này của Chúa đầy vinh hiển và choáng ngợp đến độ khiến Phao-lô đã nói rằng: “Tôi xem tất cả mọi sự tôi có như là lỗ, vì sự nhận biết Đấng Christ Giê-xu, Chúa tôi, là quý hơn hết. Vì Ngài, tôi đành chịu lỗ tất cả, và xem những điều đó như rác rưởi, để được Đấng Christ” (Phi-líp 3:8), và “Vì ở giữa anh em, tôi đã quyết định không biết gì khác ngoài Đức Chúa Giê-xu Christ, và Đức Chúa Giê-xu Christ bị đóng đinh vào thập tự giá” (I Cô-rinh-tô 2:2). Và cũng bởi điều này mà tiến sĩ Tống Thượng Tiết, người Hoa, một du học sinh xuất sắc bên Mỹ, người được thưởng huân chương về hóa học, được báo chí khắp nước Mỹ thời ấy ca tụng không tiếc lời, người chỉ cần tốn một năm để học xong chương trình tiến sĩ ba năm; nhưng lại bỏ hết văn bằng để theo đuổi khao khát được làm tôi tớ hèn mọn của Đức Chúa Trời, đem Tin Lành cứu rỗi của Chúa Giê-xu đi rao báo khắp nơi.
Suy gẫm về bình đất đựng báu vật là Chúa Giê-xu, hãy hỏi chính mình rằng Chúa Giê-xu có đang là điều quý nhất đối với tất cả chúng ta không? Chúng ta có được dẫn đến một sự nhận biết rằng: con không ra chi nhưng điều quý nhất con có đó là Ngài. Ân điển lạ lùng của Chúa đã dẫn con đến chỗ nhìn thấy được Ngài. Nhìn thấy Ngài chết vì con trên thập tự giá. Nhìn thấy Ngài Đấng yêu con nhiều, hạ mình mang thập giá thay con rồi, vực con lên từ vỡ tan tuyệt vọng. Chúa, quý hơn tất cả mọi điều! Fanny Crosby – người có đôi mắt bị mù từ lúc mới 6 tuần tuổi, và mất cha khi mới 12 tháng tuổi, nhưng cuối đời để lại cho thế giới hơn 8.000 bài thánh ca. Có lần có người nói với bà rằng: “Thật tiếc vì Chúa cho bà khả năng quá tuyệt vời nhưng Ngài lại lấy đi của bà đôi mắt. Ước gì bà có thể thấy được thế giới.” Bà Fanny đã trả lời rằng: “Nếu được cầu nguyện thì ông biết không, tôi cũng sẽ không cầu nguyện để mình được thấy vì đến khi lên Thiên đàng, người đầu tiên tôi sẽ được thấy đó chính là Chúa!” Khi tất cả những gì chúng ta có là Chúa thì Ngài mới chính là tất cả của chúng ta.