Có một giai thoại kể rằng khi Chúa Giê-xu thăng thiên về trời, thiên sứ Gáp-ri-ên, vốn là sứ giả đưa tin của Đức Chúa Trời, hỏi rằng: “Chúa đã giao Đại mạng lệnh rao truyền về Ngài cho các môn đồ, nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu Phi-e-rơ trở về với việc đánh cá, Ma-thi-ơ trở lại việc thâu thuế và ngay cả Ma-thê cũng quá bận rộn với công việc trong nhà? Ngài có kế hoạch B không?” Đức Chúa Giê-xu đáp: “Họ sẽ làm chứng về Ta. Ta không có kế hoạch B gì cả. Họ sẽ làm chứng về Ta.”
Giai thoại là câu chuyện tưởng tượng, không có thật, nhưng giai thoại này cho chúng ta một cách nhìn rằng: Cơ Đốc nhân là phương tiện duy nhất mà Chúa để lại cho công tác rao truyền Tin Lành cho nhân loại. Không phải vì Chúa không có phương án nào khác nhưng Ngài cho con người một cơ hội và đặc ân mà ngay cả thiên sứ cũng mong được nhìn thấy (I Phi-e-rơ 1:12).
“Tôi là Đại sứ của Đấng Christ!” – bao nhiêu người trong chúng ta sẵn sàng khẳng định về chức vụ này? Làm con của Chúa – khá dễ để cảm tạ và mạnh dạn công bố. Làm môn đồ của Chúa – đầy nhiệt thành, chúng ta vui thích lời Chúa dạy và đặc tính của Thầy mình. Làm bạn hữu của Chúa – thật tự hào vì được Đức Giê-hô-va kết bạn và ở cùng, chia sẻ và tỏ bày. Làm người theo Chúa – dù khó khăn nhưng chúng ta cậy ơn Ngài để học tập, thay đổi, và gắng sức cho xứng hợp. Nhưng làm Đại sứ, chức khâm sai, phát ngôn viên, người đại diện cho Đấng Christ ư? Nhìn lại mình, sẽ không dưới một lần chúng ta cảm thấy có lẽ câu Kinh Thánh này viết cho một ai đó chứ không phải cho mình. Hoặc ít ra chúng ta cũng tự thuyết phục mình rằng: tôi không có khả năng ăn nói, tôi sống đạo bày tỏ danh Chúa thì dễ hơn, tôi không có ơn truyền giáo. Sẽ không thiếu người đồng cảm với bạn vì chúng ta hầu như đều như vậy.
Nhưng hãy hướng cách nhìn của chúng ta về phía Đức Chúa Trời, hãy đặt mình vào tấm lòng của Chúa Giê-xu, hãy để tâm trí chúng ta vào tâm trí của Đức Thánh Linh, Đấng đang hành động không mệt mỏi trong thế hệ chúng ta, hãy cùng suy ngẫm về điều này. Chúa đặt bạn ở giữa một cộng đồng chưa biết đến Chúa, thực sự là để làm gì? Chúa đã vươn đến cứu bạn và ban cho bạn sự cứu rỗi, nhưng không đem bạn lên thiên đàng ngay với Ngài lúc ấy luôn, thực chất là để làm gì? Chắc chắn là để bạn được hiểu Ngài nhiều hơn, biết giá trị cuộc sống Ngài ban cho, biết chọn lựa sống nên thánh đúng với vị trí một người được xưng công chính; nhưng không dừng lại chỗ đó thôi, Ngài muốn bạn nhìn thấy nhiều người hư mất đang đi qua đi lại trong cuộc đời bạn. Ngài muốn bạn nhìn thấy những sự bế tắc, những nụ cười gượng gạo, những niềm hạnh phúc mong manh sau bao nỗ lực của con người. Ngài muốn bạn nhìn thấy ma quỷ và thế gian đã vùi dập và đè bẹp con người như thế nào. Và Ngài muốn bạn nhìn thấy gương mặt của Ngài khi nhìn về những cuộc đời đó. Cũng như Ngài đã từng nhìn về phía bạn – một con chiên đi lạc – Người Chăn Chiên đã bỏ chín mươi chín con trong ràng và đi kiếm bạn về. Ngài muốn bạn nhìn thấy gương mặt của Ngài và tấm lòng của Ngài khi nhìn về thế giới này…! Và điều Chúa muốn bạn làm là gì?
Bạn nghĩ Ngài muốn bạn làm điều to tát như Phao-lô băng qua châu lục, chịu gông cùm, giá lạnh, bỏ giàu sang, phú quý để mở hàng chục Hội Thánh sao? Hay bạn nghĩ Ngài muốn bạn giống như Phi-e-rơ giảng một bài là có 3.000 người tin Chúa? Hay Ngài còn muốn hơn thế, là một sứ đồ Giăng gói gọn yêu thương nồng nàn với Thầy mình, Chúa mình cho đến hơi thở cuối cùng? Hoặc giống như Gia-cơ sẵn sàng tử đạo vì danh Chúa, hay giống các sứ đồ khác? Nếu được Chúa dùng như thế thì không có gì vinh hạnh bằng. Nhưng trên thực tế điều Chúa muốn bắt đầu từ những việc đơn giản: Ngài muốn bạn và tôi như người mù, chỉ nói một điều thôi: “trước kia tôi mù mà nay tôi được sáng” (Giăng 9:25), Ngài muốn chúng ta như người quỷ ám được lành, “hãy về nhà, đến với những người thân và thuật lại cho họ những điều lớn lao mà Chúa đã làm cho con, và Ngài đã thương xót con như thế nào” (Mác 5:19), Ngài muốn chúng ta như người phụ nữ Sa-ma-ri, không còn tự ti mặc cảm nữa, nhưng “bỏ vò nước của mình lại và đi vào thành, nói với mọi người rằng: “Hãy đến xem… Đấng Christ…” (Giăng 4:28-29). Hay bạn có người anh em nào không? Ngài muốn bạn như Anh-rê tìm đến với Phi-e-rơ sau khi gặp Chúa. Ngài cũng ao ước bạn như Phi-líp, đi tìm Na-tha-na-ên – bạn thân của mình. Nếu không thực sự biết nói gì, chúng ta có thể học theo họ và nói rằng: “Hãy đến xem” (Giăng 1:40-51).
Moody, một nhà truyền giáo đầy ơn đã nói: “Chúng ta cứ nói về Chúa cho bất cứ người nào mình gặp vì biết đâu đằng sau người ấy lại là một cánh đồng.” Có thể bạn sẽ không bao giờ là một Cơ Đốc nhân vĩ đại nhưng bạn có thể sản sinh ra những Cơ Đốc nhân vĩ đại bằng cách không ngừng tìm kiếm người khác về cho Chúa. Người tài xế đã mời Billy Graham đến chương trình truyền giảng khi ông còn là một thanh niên. Ngày nay thế giới không biết đến tên người tài xế, nhưng ông lại là phương án tốt nhất của Chúa để đem Đại Sứ Hoà Giải Billy Graham đến với Đức Chúa Trời. Trước ông, có lẽ đã từng có những người khước từ cơ hội đó, nhưng không phải là ông. Ông đã cưu mang cho một cậu thanh niên chơi bời, quậy phá, xay xỉn như thể mình là kế hoạch A của Đức Chúa Trời cho cuộc đời này. Bạn có đang nhìn thấy mình là kế hoạch A của Đức Chúa Trời cho một ai đó không? “Nhưng khi Đức Thánh Linh giáng trên các con thì các con sẽ nhận lấy quyền năng và làm chứng nhân cho Ta tại thành Giê-ru-sa-lem, cả xứ Giu-đê, xứ Sa-ma-ri cho đến cùng trái đất” (Công Vụ Các Sứ Đồ 1:8). Đức Thánh Linh đã được ban cho bạn, bạn là phương án A cho Giê-ru-sa-lem của mình. Hãy bắt đầu từ Giê-ru-sa-lem.