Hiếu kính cha mẹ – một việc làm chưa bao giờ là dễ và một định mức chưa bao giờ được xem là đủ. Vì ai có thể biết công thức đúng của việc hiếu kính cha mẹ và ai có thể nhận mình đã đủ lòng hiếu kính? Bởi cha mẹ đã cho chúng ta quá nhiều, khi không nhìn dưới sự hiểu biết của Đấng Tạo Hoá, người ta sẽ phải đồng tình rằng không có cha mẹ là không có mình. Thế giới vốn đã có rất nhiều ngạn ngữ, ca dao, thành ngữ, tục ngữ nói về cha mẹ, nhưng chắc chắn sẽ còn tiếp tục được thêm vào nữa, vì cha mẹ – hai tiếng gọi cao quý khó bày tỏ hết được!
Tiếng gọi ấy được hình thành từ định chế đầu tiên do chính Đức Chúa Trời thiết lập, gia đình. Và con cái là bông trái, thành quả của định chế ấy do Đức Chúa Trời ban cho cha mẹ. Đức Chúa Trời thấy đó là một điều tốt lành. Đó là bản vẽ và lòng khao khát của Ngài. Nhưng tất cả mọi thứ đã thay đổi sau khi người cha, người mẹ đầu tiên là A-đam, Ê-va phạm tội. Có lúc chúng ta quên nhưng sự thật đó là cha mẹ chúng ta cũng là người có tội. Tổ phụ A-đam, Ê-va đem bản chất tội lỗi của mình truyền cho con cháu và Ca-in, A-bên đã nhận bản chất di truyền đó. Hậu quả tội lỗi được phơi bày qua hai người con đầu tiên này là một câu chuyện đau lòng mà chắc ai trong chúng ta cũng đã mong nó chưa từng xảy ra: anh giết hại em. Chúng ta không có câu trả lời vì sao tình hình khi ấy lại trở nên tồi tệ như vậy nhưng chúng ta có thể hình dung rằng Chúa như đang muốn cho chúng ta thấy một sự đổ vỡ đau đớn nhất đối với người làm cha, làm mẹ, đó là phải chứng kiến cảnh các con mình có vấn đề với nhau.
Đó là khi con cái làm sai. Nhưng điều gì xảy ra khi cha mẹ chúng ta làm sai? Đặc biệt là những vấn đề nảy sinh từ những cách biệt về thế hệ, về thế giới quan, học thức và kinh nghiệm sống? Chúng ta có phải tôn trọng không? Trong Ê-phê-sô 6:2, Lời Chúa dạy “Hãy hiếu kính cha mẹ ngươi.” Đây là một mệnh lệnh không có điều kiện. Được con cái tôn trọng và hiếu kính là một điều cha mẹ có được, chứ không phải là kiếm được. Khi Chúa dùng họ sinh ra chúng ta, thì họ tự nhiên có được sự hiếu kính của chúng ta, đó là điều Kinh Thánh đòi hỏi. Bất chấp cha mẹ chúng ta giàu nghèo, tốt xấu, sang hèn… ra sao. Bởi nhà là để ở, cha mẹ là để yêu! Và Chúa Giê-xu đã làm gương mẫu về việc này. Ngài đã giới hạn chính mình trong thân xác một người con thuộc thể của Giô-sép và Ma-ri. Ngài đã sống thuận phục Giô-sép với Ma-ri trong những năm Ngài sống trên đất. Họ có hoàn hảo không? Hoàn toàn không. Dẫu nhiều lúc Ma-ri không hiểu được chương trình và công việc của Chúa Giê-xu, nhưng Ngài vẫn hiếu kính với mẹ mình. Không chỉ vậy, trong chức vụ, Chúa Giê-xu đã dạy về lòng hiếu kính cha mẹ. Ngài chống lại tinh thần ngỗ nghịch, bất hiếu và hoang đàng. Và cho đến những giây phút cuối cùng trong thân xác con người, Chúa Giê-xu cũng đã làm trọn nghĩa hiếu kính khi gởi mẹ mình lại cho sứ đồ Giăng để ông chăm sóc. Vì Ngài đến không phải để phá bỏ luật pháp mà là làm trọn luật pháp: Ngài làm trọn điều răn thứ năm, cũng là điều răn đầu tiên Chúa dạy con người đối với con người: hiếu kính cha mẹ. Thế nên ngày nay, nếu chúng ta gặp khó khăn trong việc hiếu kính người cha người mẹ không hoàn hảo của mình, Chúa Giê-xu mời chúng ta đến, Ngài sẽ dắt chúng ta qua từng bước, làm từng cách và giúp sức cho chúng ta làm được điều này. Chắc chắn Chúa muốn chúng ta trở nên những người con đem nụ cười đến trên môi của các bậc sinh thành.