Chuyện kể về một người hoạ sĩ tài ba kia thường trưng bày các tranh ông vẽ ngay tại phòng tranh của mình cho nhiều người đến xem. Tranh của ông phản ánh hiện thực cuộc sống những gì ông thấy được và đa số mọi người đều tán thưởng góc nhìn nhận mà ông đưa vào bằng tài năng của mình. Nhưng một ngày kia, ông ta treo lên giá một bức tranh mới hoàn tất và khiến mọi người đều phẫn nộ.
Bức tranh đó vẽ hình Chúa Giê-xu đang ngồi, trên tay phì phèo điếu thuốc và bên cạnh là một chai rượu uống còn vương vãi. Khán giả bực tức vì làm như thế là phạm thượng tới thần thánh. Những người tin Chúa thì cảm thấy không chấp nhận được khi Chúa của họ bị xúc phạm như thế, dù chỉ là hình Chúa Giê-xu mô phỏng thôi. Đáp lại sự tức giận của những người xem tranh, ông giải thích: “Tôi chưa thấy Chúa Giê-xu bao giờ, tôi chỉ vẽ Ngài qua hình ảnh người theo Chúa, là một người hàng xóm của tôi thôi.”
Một người hàng xóm hút thuốc và uống rượu bê bết – chúng ta hình dung ra được rằng người đó chắc chắn không phải là người thực sự theo Chúa, tin Chúa thật, hay chúng ta vẫn thường gọi là người được biến đổi. Nhưng nào có ích gì để giải thích hay biện minh với những người chưa biết Chúa rằng đó không
phải là Cơ Đốc nhân, người đó không gặp Chúa thật, người đó chưa được tái sinh… hay người đó chắc đang yếu đuối, bị cám dỗ… Chất của Cơ Đốc nhân là chất của Chúa Giê-xu, là chất ảnh hưởng. Và dù thế giới có chấp nhận hay khước từ, thì thế giới vẫn chịu ảnh hưởng bởi những gì người tin Chúa đang
làm, bởi vì bản chất của Cơ Đốc nhân là ảnh hưởng.
Chính Chúa Giê-xu khẳng định: “Các con là muối của đất…và… là ánh sáng cho thế gian” (Ma-thi-ơ 5:13-14). Billy Graham, nhà truyền giáo vĩ đại lỗi lạc mọi thời đại đã diễn giải lời này: “Chúng ta chính là Kinh Thánh mà thế giới đang đọc. Chúng ta là tín ngưỡng mà thế giới đang cần. Chúng ta là những bài giảng mà thế giới đang để ý đến.” Thế giới đang đọc về Chúa qua chúng ta trước khi họ đọc về Chúa trong Kinh Thánh. Hàng xóm đang thấy Chúa qua chúng ta trước khi họ thấy được hành động của Đấng không thấy được. Người thân đang cảm nhận Chúa qua chúng ta trước khi họ nhận ra rằng Chúa là Đấng đứng đằng sau
hành động yêu thương của chúng ta. Bạn là muối – ướp mặn cho đời đang tanh hôi. Bạn là ánh sáng – chiếu rọi cho người đang quờ quạng trong đêm tối. Bạn có biết rằng kể từ ngày tin Chúa, chức năng muối và ánh sáng đã được cài đặt vào mỗi chúng ta?
Ma-thi-ơ 5 cho thấy bối cảnh của phân đoạn nơi Chúa Giê-xu dạy rằng những người theo Chúa là muối của đất và là ánh sáng thế gian, chính ngay sau khi Chúa nói về sự phước hạnh của Cơ Đốc nhân khi bị bắt bớ. Nếu giải thích điều này trong cả phân đoạn hình như có sự kết nối ở đây. Có vẻ như nếu Cơ Đốc nhân được đâm rễ trong Chúa với những phước hạnh không phải theo kiểu nhìn thấy bề ngoài, thì thế giới sẽ nhận ra rằng họ khác biệt, và họ luôn có cách sống tạo nên sự ảnh hưởng khác biệt trên cộng đồng. Họ sẽ không phải là người thuận lợi thì vui, thành công thì cười, nhưng ngược lại, giữa khó khăn chung
vì có Cơ Đốc nhân ở đó nên có một người chiếu ra sự can đảm, nỗ lực khác người; giữa thất bại chung, vì có Cơ Đốc nhân ở đó nên có một người kiên trì và mềm mại, nhận lỗi, và biết ơn. Chúa Giê-xu muốn cho Cơ Đốc nhân hiểu rằng thế giới chúng ta đang sống thèm khát nhìn thấy một người vui mừng trong hoạn nạn. Người ta muốn nhìn thấy những người neo chặt, không rúng động, không bị lấn át, không bị vùi lấp dù cho bao người xung quanh bạn “bán linh hồn” cho tiền tài, danh vọng, “bán con tim” cho những sự tranh đấu thiệt hơn, những tham vọng, những ham muốn của bản thân. Giữa một thế giới như thế, nếu có một người Cơ Đốc nhân thì người đó sẽ rất mặn, rất sáng, và trong sâu thẳm, ai cũng đang mong thấy được người như thế.
Ở Do Thái có nhiều nơi, nhiều nguồn gốc để tạo ra muối nhưng có một số nơi thì muối không có đủ chất mặn hoặc bị pha trộn với tạp chất và những loại muối này, nhìn thì giống muối nhưng nó không có đủ vị mặn nên người ta vứt nó đi, người ta không thể làm được gì cho những loại muối như vậy “Muối mất mặn”. Muối mất mặn là mất đi cái chất của nó hay là mất đi chính mình nó. “Cơ Đốc nhân” mà mất đi “Cơ Đốc” thì chỉ còn “nhân” thôi, là con người thôi. Mất đi chính mình, mất đi chất ảnh hưởng tốt, chức năng phát sáng được cài đặt từ ngày được tái sinh. Sự mất mát lớn nhất của người môn đồ của Chúa Giê-xu, của những Cơ Đốc nhân ngày hôm nay, chính là đánh mất chính mình. Đánh mất chính mình. Đánh mất bản chất Cơ Đốc trong đời sống của chúng ta. Đánh mất chính Chúa Giê-xu và sự hiện diện của Ngài trong đời sống của chúng ta, thì làm thế nào để có lại được điều đó? Chúa Giê-xu cũng nói rằng: “Các con phải có muối trong lòng.” Đây là mạng lệnh của Chúa. Nói một cách dễ hiểu, Chúa muốn chúng ta giữ mình, đừng đánh mất chính mình. Giữ mình trong ân điển của Chúa. Giữ mình trong tình yêu của Chúa. Giữ mình trong sự thánh khiết, trong sự trong sạch. Giữ mình trong mối liên hệ, trong sự nương dựa nơi Chúa. Giữ mình trong lời hằng sống của Chúa.
Bạn có đang sống là muối và ánh sáng? Tôi muốn đến thăm phòng tranh nhà hàng xóm của bạn vẽ về Chúa Giê-xu. Tôi muốn đến công ty, trường học… của bạn và xem tranh những người đồng nghiệp của bạn vẽ Chúa Giê-xu mà họ thấy qua cuộc đời bạn.